Thứ Bảy, 9 tháng 10, 2010

Khi hạt giống một chết


 
Cái chết của một Cơ Đốc Nhân trẻ trở nên nguồn phước hạnh cho hàng trăm người
 
 
Dó là một buổi chiều hè đẹp trời. Mặt hồ xanh thẫm như một tấm thảm ở dưới chân rặng núi Andes. Phía dưới ngọn núi được bao phủ bởi những loại cây xanh khác nhau.



FAITH IN ACTION:
Leo’s parents, Delia and Hipólito Ojeda, opened their hearts and home to Leo’s friends of the JAM.
Chàng trai Leo 21 tuổi dừng lại thở và nhìn xung quanh. Dòng nước chảy từ con suối phản chiếu gương mặt hạnh phúc của anh. Vẻ đẹp của tự nhiên khiến anh ca hát và tạ ơn Đức Chúa Trời. Không may thay, anh bỏ cây đàn ắc-cooc-đê-ông của mình ở nhà! Nhạc cụ yêu thích của anh cách đó hơn 1.500 dặm (hơn 2.400 cây số) về phía Bắc, tại nhà cha mẹ anh ở một thị trấn nhỏ tên gọi Hermoso Campo.

Phong cảnh phía Nam là một thế giới tách biệt khỏi quê hương anh ở tỉnh Chaco, phần phía Bắc của nước Argentina, nơi vùng đồng bằng rộng lớn chạm đến chân trời và những cánh đồng bông trắng xóa như tuyết vây phủ một ít cây lẻ loi sống sót ở nhiệt độ cao của vùng.

Leo sửa lại chiếc mũ lưỡi trai và tiếp tục bước đi với người cùng đi bán những sách về Kinh Thánh của mình. Đó là một buổi chiều Sa-bát đẹp trời. Dầu họ có đi bộ và làm việc, thăm viếng từng nhà và mang những lời được in ra đến mọi góc bao nhiêu đi nữa trong tuần, thì luôn có thời gian đi bộ trong ngày Sa-bát với bạn bè. Thật tuyệt vời khi hát, chia sẻ những kinh nghiệm, và cầu nguyện cùng nhau. Và khó có nơi nào tốt hơn để bồi bổ lại sức lực cho tuần lễ sắp đến.

Leo nghĩ về cha mẹ mình, ông Hipólito Ojeda và bà Delia Ojeda, những người đã gởi cậu đi với hy vọng cao. Anh là con trai đầu của gia đình Ojeda để học tại một trường Cơ Đốc Phục Lâm. Tuyệt vời làm sao nếu như cậu em trai của anh là Darío cũng có thể cùng học. Anh cũng nghĩ về chị gái mình là Blanquita; thật tuyệt diệu làm sao nếu như chị có thể tìm lại đức tin Cơ Đốc Phục Lâm khỏi những gì chị đã từ bỏ. Và tốt biết bao nhiêu nếu như 3 người em trai của cậu có ít nhất một hội thánh để nhóm lại vào mỗi ngày Sa-bát ở tại quê hương của họ.

Cảm tạ Đức Chúa Trời vì những phước hạnh Ngài đã đổ xuống trên con! Cảm tạ Ngài vì cha mẹ con đã dạy con yêu mến Ngài. Con cầu xin Ngài ở cùng gia đình con trong chính giây phút này, hầu cho họ cũng có thể tìm ra phước hạnh của sự vui mừng về một tòa nhà hội thánh, cũng như con vui mừng! Cha ôi! Con yêu Ngài nhiều lắm! Con mong mỏi ngày con có thể gặp cha con có thể cuối cùng gặp Cha và ôm lấy Cha! Đó là giấc mơ lớn nhất của con. Nhưng con không muốn chỉ có mình con làm việc đó. Con cầu nguyện để chị con có thể trở lại trong vòng tay của Ngài, Đức Chúa Trời yêu dấu ơi. Cảm tạ Ngài vì cớ cảnh đẹp; công việc của Ngài thật tuyệt diệu! Chúa ôi! Con yêu Ngài!*

Ở tận miền Bắc, ông bà Delio, Darío và 3 con trai của họ đang học Kinh Thánh. Mỗi ngày Sa-bát, gia đình nhỏ của họ trở thành một hội thánh tư gia. Ông Hipólito chơi đàn ắc-cooc-đi-ông còn bà Delio chơi đàn guitar. Mọi người trong nhà hát ca vui vẻ. Chỉ thiếu giọng của Leo mà thôi.
 


TEAMWORK:
The JAM group, together with the Ojeda family and some Adventist brothers and sisters from surrounding towns in front of the partially constructed church.
Trên bức tường nhỏ bé của phòng khách là một vài bức tranh đầy màu sắc. Leo đã vẽ và tặng chúng cho mẹ anh trước khi anh đi về phía Nam Argentina để bán sách nhằm có tiền trả học phí năm hai khoa truyền thông tại trường đại học Cơ Đốc Phục Lâm River Plate (River Plate Adventist University). Leo là niềm tự hào và hy vọng của cha mẹ anh, vì vậy họ lập luận rằng một số người có thể mở những cánh cửa cho những đứa con nhỏ hơn của họ cũng có thể có học thức. 
 
Thời gian để khóc lóc 
Vào ngày Sa-bát 16 tháng 2 năm 2008, khuôn viên trường đại học tọa lạc tại miền Trung Argentina, hơn 1.000 dặm về hướng Bắc cách điểm ở phía Nam nơi Leo đang bán sách nói về Kinh Thánh, bị sốc. Tin tức đưa ra thật tàn khốc: “Khi Leo đi qua một dòng suối chảy siết, anh bị trượt chân và bị nước cuốn đi. Người ta chẳng tìm thấy được anh ở nơi nào cả.” Một người đã gọi điện và nói thế.

Ba ngày sau, bạn bè của anh ở trong khuôn viên trường đại học và gia đình anh ở tại nhà đã khóc khi nghe tin tức mà họ sợ nhất: “Các đội cứu hộ đã tìm ra thi thể của Leo. Một đốm sáng sống và vui mừng chợt tắt lịm. Làm sao để người bạn yêu dấu này ra đi? Làm sao để gởi anh trở về như thế với gia đình ở tận phía Bắc? Những lời nào thích hợp để an ủi cha mẹ khổ đau đây? Làm sao một người có thể chịu nổi việc một thanh niên khỏe mạnh 21 tuổi chỉ muốn có học thức để phục vụ Đức Chúa Trời tốt hơn lại bị chết?

Tin tức cũng giáng xuống quê hương Leo. Mặc dù những người hàng xóm không chia sẻ đức tin với gia đình Ojeda, mọi người trong làng thực sự cảm kích và tôn trọng họ. Khi ông Hipólito, cha của Leo sửa chữa và làm công việc thợ mộc tại nhà những người hàng xóm, ông thường khuyên nhủ, động viên, thậm chí một cách làm món ăn chay mà ông mới học. Những đứa con của nhà Ojeda được biết đến tại trường vì thái độ đúng mực, sự tử tế và kết quả học tập nổi bật của họ. Mỗi lần những cha mẹ lo lắng khác hỏi Delia và Hipólito cách quản lý con cái và tránh xa rắc rối cùng những thói quen xấu, họ tận dụng những cơ hội quý giá này để làm chứng về đức tin của mình.

Cả thị trấn nhóm lại để than khóc về cái chết của chàng trai trẻ Leo. Mọi người lắng nghe những lời an ủi do Mục Sư Rodrigo Arias chia sẻ, ông là mục sư tuyên úy cho thanh niên của trường đại học, người đi đến quê hương Leo trong dịp chia buồn này. Tuy nhiên, ảnh hưởng lớn nhất là phải chứng kiến sự bình an mà gia đình Ojeda thể hiện trên bề mặt của bi kịch dường như không thể vượt qua nổi này. Những người hàng xóm bàn luận: “Đối với tất cả những người sùng đạo này, làm sao họ có thể chịu đựng một sự đau đớn như thế mà không la hét, ngất đi, hay là cáo buộc ai đó gây nên nỗi bất hạnh của họ. Sức mạnh đó đến từ đâu, mà cho phép họ tiếp tục sống và mỉm cười qua những giọt nước mắt của mình? Điều gì đã khiến họ quá mạnh mẽ như vậy?
 
Thời gian để mơ ước 
Một vài tuần lễ sau đó, Mục sư Arias trở lại văn phòng của ông và đọc 2 Cô-rinh-tô 8. Ông biết câu chuyện rất rõ. Hội thánh Ma-xê-đoan đã bảo bọc anh chị em họ ở Giê-ru-sa-lem, không chỉ bằng lời cầu nguyện, nhưng cũng gởi vật chất giúp đỡ. Trong lúc đó, ông cảm thấy rằng Đức Chúa Trời phán cùng ông: “Chúng ta cần phải bảo bọc gia đình Ojeda ở tại Hermoso Campo. Chúng ta nên đi đến và xây dựng một nhà thờ ở đó.”
 


FIRST FRUIT:
The builder who continued work on the church was also the first person baptized.
Mục sự Arias nói về ý tưởng này với Marly Müller, một nhà lãnh đạo nhóm thanh niên ở đại học của nhà thờ. Họ cùng nhau bắt đầu cầu nguyện để Đức Chúa Trời sẽ cho họ biết họ phải làm gì. Có một đốm lửa trong tim họ mà không hề bị dập tắt.

Họ không cần phải đợi câu trả lời lâu. Khi họ nói với những thanh niên về dự án đó, các sinh viên từ những chương trình và hoàn cảnh khác nhau bắt đầu cầu nguyện và cùng nhau lên kế hoạch cho một mục đích: bảo bọc gia đình Ojeda bằng cách cung cấp cho họ một nhà thờ ở tại quê hương họ. Các sinh viên trường trung học và đại học cùng nhau ở dưới cái ô của JAM (Adventist Youth in Mission- Thanh niên Cơ Đốc Phục Lâm trong Sứ Mạng). Họ bắt đầu cầu xin Đức Chúa Trời ban cho họ những người thích hợp cho dự án, và cho họ thấy một điều gì đó thậm chí còn khó khăn hơn: làm sao gây quỹ để xây dựng nhà thờ. Họ định một ngày bắt đầu cho kỳ nghỉ mùa đông, chỉ một vài tháng nữa. Và họ tiếp tục cầu nguyện.

Nhóm ngày càng lớn hơn và lớn hơn. Ngay sau đó đó, một số thành viên của khoa và nhân viên của hội thánh trường đại học cũng tham gia. Họ xin tiền hiến tặng. Họ bắt đầu gõ cửa trong cộng đồng. Họ viết thư cho mọi những người ở nước ngoài mà họ biết để xin đóng góp. Họ cũng bắt đầu để dành tiền trả cho chuyến đi và ở lại tại Hermoso Campo.

Những người trẻ này cảm thấy có cùng một động lực mà Leo đã cảm nhận rất nhiều lần. Được cảm động bởi lòng thương xót và được thúc đẩy để phục vụ, họ mơ về việc an ủi và trả lời cho ngôi làng chưa biết về Đức Chúa Jêsus. 
 
Thời gian để xây dựng 
Vào tháng 7 năm 2008, chỉ 5 tháng sau khi Leo qua đời, một điều lớn lao đã xảy ra. Hai mươi lăm thanh niên nam nữ và 9 người lớn đến tại thị trấn Hermoso Campo vốn khan hiếm du khách. Họ trang bị cho mình xô, xẻng, các dụng cụ làm hồ, Kinh Thánh và túi ngủ.

Trong lúc nửa nhóm bắt đầu xây hội thánh thì nửa nhóm còn lại khởi sự thăm viếng những người hàng xóm, gõ cửa mỗi nhà và mời gọi người ta dự các buổi nhóm tối đặc biệt và học Kinh Thánh. Phần giới thiệu thông thường là: “Xin chào, chúng em là các sinh viên đến từ đại học mà bạn Leo đã học, và chúng em thăm viếng thị trấn này để chia sẻ một chút về những gì mà anh ấy muốn chia sẻ với những người hàng xóm thân yêu của mình.”

Những cánh cửa bắt đầu mở rộng ở mọi nơi, khi người ta trả lời: “Xin mời vào! Các em là bạn học của Leo, mấy em đang làm một công việc tuyệt vời ở tại đây!” Và người ta tiếp tục: “Làm sao mà gia đình Ojeda có thể tiếp tục sống hạnh phúc sau những gì xảy ra với họ?” Và: “Tôi cảm thấy hết sức chán nản, cuộc đời chẳng có nhiều ý nghĩa đối với tôi. Làm sao tôi có thể hưởng được hạnh phúc mà các em trình bày với tôi?” Hoặc là: “Tôi mệt mỏi vì bị bệnh. Tôi nhận thấy các em thực sự vui vẻ trong cuộc đời. Các em trông khỏe mạnh và hạnh phúc. Tôi muốn biết bí mật của các em!”
 


Leo Ojeda.
Mỗi ngày, trước bình minh và rất trễ về đêm, các thành viên của nhóm JAM quỳ gối cảm tạ Đức Chúa Trời vì những phép lạ đang diễn ra của Ngài. Một ngọn lửa sứ mạng thổi bùng qua thị trấn Hermoso Campo. Ngay khi mặt trời lặn, cả những người đi thăm viếng và các thợ xây được thay đổi hình dạng trở nên một đội những nhà truyền giáo trẻ “hoàn hảo.” Những thanh niên tự hướng dẫn các buổi nhóm, dạy những bài học về 8 phương thuốc thiên nhiên và hướng dẫn người ta đến với Đức Chúa Trời, một niềm tin mới vừa được phát hiện trong lời Ngài, và một niềm hy vọng được ban phước cùng niềm an ủi khi biết rằng Đức Chúa Jêsus vẫn sống và yêu thương mọi người.

Toàn thị trấn chấn động. Thị trưởng có những bài nói chuyện về tầm quan trọng của thị trấn. Các thành viên của JAM được các đài phát thanh địa phương phỏng vấn và có những bài nói chuyện với cả những bậc cha mẹ lẫn các giáo viên. Họ hứa rằng sẽ trở lại cùng với sự giúp đỡ chuyên nghiệp nhằm hỗ trợ trong việc giải quyết một số sự tranh đấu của những người hàng xóm đối với ma túy, rượu bia và thuốc lá. Họ đã nhận được hàng trăm yêu cầu xin bài học Kinh Thánh, và phân phối nhiều quyển Kinh Thánh, sách về tôn giáo, và tạp chí.

Tuy nhiên, những ngày trôi qua thật nhanh chóng. Khi các bức tường nhà thờ được hoàn thành một nửa, thì một nhà thầu địa phương được thuê để tiếp tục thực hiện. Ngoài ra, giáo hạt tự trị Cơ Đốc Phục Lâm địa phương quyết định gởi 2 người hướng dẫn học Kinh Thánh để chăm sóc cho tất cả những người khao khát biết thêm về lời Đức Chúa Trời.
 
Thời gian để cảm tạ 
Gia đình Ojeda không hề đơn độc nữa nơi quê hương họ. Có hàng trăm người hàng xóm giờ đã hiểu về nguyên nhân của sức mạnh họ. Gia đình Ojeda nhận quá nhiều cú điện thoại xin giúp đỡ đến nỗi họ không thể trả lời hết được. Một sứ mạng mới chiếm hầu hết thời gian của họ. Ông Hipólito nhận ra rằng thật khó mà tiếp tục làm việc ở xưởng mộc, và bà Delia thì bận rộn chăm sóc hai nhân viên hướng dẫn học Kinh Thánh ở tại nhà mình. Vì vậy có nhiều sự thay đổi diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn.

Vào tháng 2 năm 2009, chỉ một năm sau khi Leo được chôn cất ở thị trấn Hermoso Campo, nhiều câu hỏi đã tìm được một lời giải đáp. Việc xây dựng thánh đường chính, bao gồm mái nhà và các thiết bị phòng vệ sinh đã được hoàn tất. Hai mươi sáu người đã dâng đời sống của họ cho Đức Chúa Jêsus và được chứng kiến qua một lễ báp-têm công khai. Một trong những người chịu báp-têm là nhà thầu được thuê để hoàn tất tòa nhà thờ.

Mỗi ngày Sa-bát, nhiều trẻ em tham dự trường Sa-bát, nhưng các em nhóm ở bên ngoài vì không đủ chỗ ở bên trong. Nhiều người giữ việc học Kinh Thánh, và có hơn 70 thỉnh cầu xin bài học Kinh Thánh. Những người chịu lễ báp-têm thì hiện nay trở thành người hướng dẫn học Kinh Thánh cho người muốn biết thêm về Kinh Thánh khác. Chị Blanquita, chị gái của Leo, đã tìm lại được Đức Chúa Trời và quay trở về với hội thánh. Em trai của Leo là Darío hiện đang học ở trường Đại Học Cơ Đốc Phục Lâm River Plate.
 


TEACHING MOMENT:
Primary education students reached out to the many children of Hermoso Campo.
Hơn một năm sau, những thanh niên JAM giữ lấy ước mơ của họ: họ muốn nhìn thấy nhà thờ được hoàn tất. Mỗi ngày Sa-bát họ nhóm lại để cầu nguyện cho thị trấn mà họ đã đến để yêu thương với cả tấm lòng mình. Vào lúc 7 giờ sáng mỗi ngày, họ cầu nguyện cho những người học Kinh Thánh và mới trở lại đạo. Một số người trong họ đi nhiều lần đến thị trấn Hermoso Campo để tham dự lễ rửa tội (baptismal services) và giữ liên lạc với gia đình Ojeda cùng gia đình hội thánh vừa mới tìm được của họ. Nhóm của trường đại học và người dân thị trấn Hermoso Campo thậm chí còn tổ chức thờ phượng cùng nhau trong cùng thời gian ít nhất một lần, bằng cách dùng điện thoại di động để kết nối với một vị diễn giả. 
 
Một ngọn lửa không bao giờ tàn lụi 
Các thành viên của JAM đã lo việc lợp một mái che lên trên nhà thờ để che hơn 60 người mỗi ngày Sa-bát. Hội thánh đang phát triển và sẽ chính thức được dâng vào cuối năm 2010. Quý vị có thể hình dung thiên đàng sẽ vui mừng thể nào vào giây phút đó không?

Nhu cầu lớn nhất hiện nay là gây những quỹ đủ để thuê những nhân sự Kinh Thánh nhằm chăm sóc nhiều người ở thị trấn Hermoso Campo khao khát học lời của Đức chúa Trời.

Khi viết lên những lời này, tôi mong mỏi được có mặt tại giây phút Leo thức dậy để tìm gia đình yêu dấu của mình, gặp lại nhóm người đẹp đẽ ở hội thánh Hermoso Campo, và những thanh niên ra đi vì sứ mạng, họ đã tiếp tục hoàn tất công việc mà gia đình Ojeda trong cách thức yên lặng nhưng đầy hiệu quả như thế. Thật là một sự nhóm lại tuyệt vời khi Đức Chúa Jêsus sẽ ôm lấy và chào đón họ trong vương quốc Ngài, nơi không còn chết chóc, đau đớn hay là khóc lóc nữa! Cuối cùng, sẽ có những câu trả lời cho những câu hỏi vẫn còn chưa được giải đáp của chúng ta.

Trong lúc này, thì bà Delia luôn sẵn sàng: mỗi lần có người hỏi bà làm sao bà có thể chịu nổi cái chết của con trai yêu dấu mình, bà mở Kinh Thánh và đọc một cách quả quyết: “Từ rày phước thay cho những người chết là người chết trong Chúa! Đức Thánh Linh phán: Phải, vì những người ấy nghỉ ngơi khỏi sự khó nhọc, và việc làm mình theo sau.”
 
*Những ý tưởng này dựa trên những điều ghi chú trong lá thư Leo gởi cho Đức Chúa Trời một vài ngày trước trước khi anh chết. Nó được tìm thấy trong quyển Kinh Thánh của anh. 
 
capellan@uap.edu.ar This e-mail address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét